BÀI VIẾT SỐ 25: “ƠN THẦY CÔ ”
Tăng kích thước chữ : + -

THÁNG 11 YÊU THƯƠNG

BÀI VIẾT SỐ 25: “ƠN THẦY CÔ ”

(Phụ huynh bé Trần Hoàng Thiên – Lớp Lá 1)
Khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời của chúng ta, đó chính là tuổi học trò, với những giây phút hồn nhiên, trong sáng, nghịch ngợm, đều lắng đọng lại trong lòng của mỗi người, khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường cũng như đã tốt nghiệp. Tuổi học trò gắn liền với những ước mơ hoài bão, những kỷ niệm vui buồn hạnh phúc, những rung động đầu đời, mà mỗi con người ta khi lớn lên, vẫn còn lại những dấu ấn riêng in sâu trong trái tim mình. Tất cả đều được xây dựng, và vun đắp nên nhờ công người thầy, người cô đã khô công cùng với những người học trò yêu quý của mình, cùng nhau tạo ra thành quả tốt nhất.
Mỗi chúng ta đều trải qua thời tuổi học trò đầy mơ mộng, với nhiều ước mơ khát khao hoài bão, với những trò đùa tinh nghịch hay với những nụ cười tươi hồn nhiên. Ở tuổi học trò ấy, chúng ta bên nhau, những cậu bạn, cô bạn đầy tinh nghịch nhưng thật vô tư hồn nhiên. Cũng cái tuổi học trò ấy, chúng ta được lớn lên dần dưới những lời dạy bảo tuy nhiều lúc nghiêm khắc nhưng trong đó chứa đựng nhiều tình cảm của thầy cô, chứa đựng cả những ước mơ, mong muốn của thầy, của cô gửi vào từng thế hệ học sinh. Nhưng với cái tuổi đang vô ưu, vô lo thì chúng ta sao hiểu hết được, sao hiểu được tấm lòng mà thầy cô đã giành cho chúng ta. Đôi lúc, bản thân tôi cảm thấy thật nuối tiếc khi không nhận ra sớm hơn những điều đó. Mỗi thế hệ học sinh đi qua, mái tóc thầy cô lại thêm nhiều điểm bạc, vì tận tụy, vì lo lắng cho mỗi bước đi của chúng ta.
Thầy cô là những người lái đò cần mẫn, dìu dắt, mở lối, vun đắp cho những ước mơ của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Thầy cô là người thắp sáng ngọn đuốc tri thức của nhân loại, soi đường cho mọi thế hệ trẻ đến bến bờ tri thức. Hình ảnh thầy cô tận tụy, thầm lặng đưa những chuyến đò tri thức đã trở thành một kí ức khó phai trong lòng cô cậu học trò tinh nghịch ngày nào. Thầy cô có biết không, từng ngày từng ngày tới lớp, em chỉ muốn nghe giọng thầy giọng cô ấm áp và dịu dàng trong tà áo dài thiết tha. Mỗi lần phạm lỗi, em sợ lắm, sợ cô buồn và dường như thoáng qua đôi mắt ấy là sự thất vọng của một người mẹ đối với đứa con nhỏ của mình. Bây giờ khi chúng em đã lớn lên, vẫn nhớ về hôm nào, hôm còn ngồi trong lớp, nghe tiếng giảng du dương của thầy cô, được che chở yêu thương trong tình bạn, tình thầy trò thân thương, có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi học trò mộng mơ với một chút ngỗ nghịch. Cuộc đời người thầy đã đưa biết bao người qua sông, dòng sông vẫn trôi êm đềm, tóc thầy bạc đi, mắt thầy nheo lại nhưng người thầy vẫn luôn tận tụy, hi sinh như những tâm hồn không bao giờ tắt. Khi đã lớn lên có người thành công, có người thất bại, liệu rằng có ai nhớ bến đò xưa? Có nhớ con đò và lân qua bên ấy- sang sông. Riêng con đò vẫn ở đó và chờ đợi đưa những thế hệ tiếp theo cập bến bờ hạnh phúc.
Từng dòng từng chữ suốt một đời lặng lẽ
Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang song ai nhớ bến sông đời
Mãi âm thầm như bụi phấn rơi rơi”
Đã bước vào năm cuối, chỉ còn vài tháng nữa để gắn bó với thầy cô, những đứa học sinh chúng em mang bao cảm xúc bâng khuâng nghẹn ngào. Mai rồi đây, chúng em sẽ không còn được thầy cô giảng dạy, sẽ không còn những tiết học tràn đầy tiếng cười, những khoảnh khắc vui vẻ, những lời dạy dỗ ân cần. Thầy cô ơi ! Chúng em phải xa thầy cô thật rồi. Mặc dù thời gian có trôi bao xa, chúng em sau này là những con người như thế nào sẽ mãi mãi không quên công lao của thầy cô, Chúng em xin hứa sẽ luôn phấn đấu học tập để không phụ lòng, tình cảm yêu thương của thầy cô. Chúng em xin chúc các thầy cô giáo sẽ luôn mạnh khỏe, luôn là người soi sáng và tiếp bước cho các thế hệ đàn em sau này.

Ngày đăng: 16/11/2020 - Bởi: Adminstrator
Đường dây nóng
Đang online: 160 Lượt truy cập: 26016087
Về đầu trang